"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

Con Ngựa Hoang Trên Ngọn Núi Hồng

1

Người đã đến,
chợt đi,
Sông Núi lạ.
Ðỉnh non Hồng dấu ngựa bỗng mù sương.
Con chim hót bơ-vơ trên mái rạ.
Bóng ai còn trên vạn nẻo tang-thương

2

Tay vốn trắng không mang hồn phú-quý.
Làm tên tù giam lỏng giữa nhân-gian.
Từng sợi tóc yêu người trong ý-nghĩ.
Từng tình nồng thương nước vẫn miên-man.

3

Tiếng sáo đó, bên hồ xanh héo-hắt.
Nức-nở buồn giọt lệ khóc mai sau.
Manh áo vá che đời không hối-tiếc.
Quê-Hương nghèo vai nặng gánh cho nhau.

4

Giòng sông nối biển sầu ngây-ngất bến.
Nước dâng cao cuồn-cuộn sóng căm-thù.
Mẹ chết ngất bên mồ khi quốc-biến.
Hạnh-phúc còn trong cổ-tích thôi ư?

5

Người lên đường hành-trang thơm Nghĩa Lớn.
Tà áo dài tung gió vẫy tin yêu.
Tráng-sĩ ơi, rừng xa muôn lá rụng.
Một lần đi ta nhớ đến trăm chiều.

6

Hãy còn đó những người nung ý-chí.
Theo gương xưa vui bước dưới trăng mờ.
Bóng ngựa cũ bên đồi vang tiếng hí,
Ðỉnh non Hồng sương khói đẹp như mơ.

Nguyễn Hoàng Lãng-Du

(*) Hồng-Sơn Dã-Mã là tên rừng của trưởng Hướng-Đạo Võ Thành Minh
(*) Hồ Léman, nơi ông thổi sáo.
(*) Giòng Bên Hải, sông chia cách hai miền