"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 Kim Chỉ

 

Buổi sáng sớm khi đàn chim thức giấc
Em âm-thầm cặm-cụi những đường may,
Vá cho anh dăm mảnh đời phiêu-bạt
Đem dịu-dàng che-lấp nỗi chua-cay.

 

Từng sợi chỉ biến thành quà nuôi mẹ.
Mưa buồn-phiền, mái dột dưới trời xa.
Nối cho anh hai bên bờ biển cả,
Nhiều đêm dài thăm-thẳm giữa đời ta.

 

Những chiếc cúc hóa ra lòng thương bạn,
Mang tình nồng không tắt chẩy về tim.
Trong nỗi nhớ, hồn anh buồn nứt rạn.
Buổi mai này hồn ngủ dưới đưòng kim.

 

Trăm nhát kéo tảo-tần không chán-nản,
Ngón tay thon em mỏi những đêm mù.
Anh đã thấy bên tháng ngày nắng hạn,
Một bông hồng nở đỏ với thiên-thu.

 

Hỡi cô gái có một thời tóc ngắn,
Anh yêu em hơn cả thuở hẹn-hò.
Áo cho người, may lụa hồng vải trắng,
Áo cho mình, đơn-giản đẹp trong thơ.

Nguyễn Hoàng Lãng-Du