"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Cuối Đông

 

Chiều nay

Xuân tới.

Đêm nay

Xuân về.

Đường dài

Lê-thê!

Gió gào

Hoang lạnh.

Núi rừng

Xẫm đen,

Không một

Ánh đèn.

Cao-nguyên

Trời lạnh

Rét cả

Tâm-hồn.

Còn buồn

Gì hơn

Là xa

Xứ mẹ?

………..

Ngày ấy

Con đi,

Mưa rừng

Trắng xóa.

Mẹ nhìn

Buồn-bã,

Em nhìn

Ngây thơ;

Cho đến

Bây giờ,

Lòng chưa

Quên được.

 

Mẹ ơi !

Em ơi !

Ngập trời

Ảm-đạm,

Mờ-mờ

Mắt ướt,

Mờ-mờ

Sương đêm

Bao phủ

Trước thềm …

 

Đêm nay

Xuân về,

Đường dài

Lê-thê.

Con về

Không được .

Bây giờ

Có lẽ

Mẹ đang

Nhớ con

Mỏi-mòn

Buồn-bã…

  

Con nơi

Xứ lạ,

Trăm chuyện

Đau thương.

Chiều nay

Con đường

Đen đen

Thăm-thẳm.

Mơ-màng

Con khóc,

Đêm xuân

Đã vơi,

Đêm xuân

Xa-xôi,

Hình-dung

Tới mẹ.

 

Mẹ ơi !

Em ơi !

 

Đêm xuân

Pháo nổ,

Ngập trời

Sương rơi !

 

Đức Sơn