"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Qua

Qua cầu nắng ngả nghiêng say
Một tay che đụng mắt môi đã già
Dạo từ thủa hát đồng dao
Bây giờ chân bước nghe sao chạnh lòng
Yêu ai từ ấy hoàng hôn
Chân cầu rêu phủ bên sông dập dềnh

*

Từ qua phố nhỏ tin quên
Nhi nhô hàng quán xập xềnh nhạc reo
Bước cao bước thấp như trèo
Tên đường không nhớ đi theo du hồn
Về ngang thác nước bồn chồn
Áo mơ trắng xoá ôm choàng tâm tư

*

Giờ qua trầm lắng ngất ngư
Mơ tàn bóng nguyệt bức thư đoạn tình
Ngày xưa bắt bóng làm thinh
Cái ghen xô đẩy cái đình ngã nghiêng
Chân cầu phố nhỏ cõi riêng
Đành trong gang tấc về miền hư không

Quang Nguyên
Ngày 1 Tháng 6, 2023