"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Tư-Mã-Ý Và Tịnh-Xu: Một Mối-Tình Đẹp Thời Tam-Quốc

 

 

Mỗi lần đọc Tam-Quốc-Chí Diễn-Nghĩa của La-Quán-Trung, đoạn Tào-Phi (tự là Tử-Hoàn) tặng Tịnh-Xu cho Tư-Mã-Ý (tự là Trọng-Đạt), tôi lại nhớ đến hai câu thơ của Hoàng-Cầm:

Nếu anh còn trẻ như năm trước
Quyết đón em về sống với anh.

15Dhvhung --- Tmy1

Tư-Mã-Ý  (179251)

 

Hoàng-Cầm (bút-hiệu là Bùi-Tằng-Việt) là Nhà Thơ Việt-Nam, sinh ngày 22-02-1922, mất ngày 6-05-2010).

La-Quán-Trung là một nhà-văn Trung-Hoa, tác-giả Tam-Quốc-Chí Diễn-Nghĩa (khoảng 1330-1400). Trước tình-trạng truyện Tam-Quốc truyền-bá trong dân-chúng bị “tam sao thất bản”, ông viết thành một cuốn tiểu-thuyết. Tam-Quốc-Chí Diễn-Nghĩa ra đời, sau này trở thành Lục-Thư (sáu quyển sách) hay nhất của Trung-Hoa. Vì “tam sao thất bản”, Tam-Quốc-Chí mất tính-cách thuần-nhất ban-đầu của nó, có nhiều chỗ tưởng-tượng (hư-cấu), không có thật. Có nhiều chỗ cứ lập đi lập lại tưởng như không dứt, vì vậy, ta có thành-ngữ “vòng-vo Tam-Quốc…”

Qua hai trường-hợp trên, ta thấy là Tư-Mã-Ý hơn hẳn Hoàng-Cầm của thời này. Ông (Tư-Mã-Ý) “quyết đón” Tịnh-Xu về sống bên mình, còn Hoàng-Cầm chỉ dám đặt điều-kiện, nói “nếu...”, còn ngược lại…thì thôi. Năm ấy,Tư-Mã-Ý khoảng 50 tuổi, Tịnh-Xu khoảng 18, hay 20.

Một cách khái-quát, sau hơn 400 năm trị-vì nước Trung-Hoa, nhà Hán bị suy-tàn dần. Vua Lưu-Hiệp ngày càng tỏ-ra bất-lực, bị Tào-Tháo (tự Mạnh-Đức, tên ở nhà là Tào-A-Man) cưỡng-chế, ép-buộc, rồì cuối-cùng cướp ngôi. Sau khi Tào-Tháo chết, con trai là Tào-Phi (Tên tự là Tào-Hoàn), lên nối-ngôi. Tào-Phi chết ở tuổi 40, con trai là Tào-Duệ (tên tự là Tào-Tuấn) lên làm vua và chết ở tuổi 36, con là Tào-Phương mới 10 tuổi lên thay. Đất-nước chia ba. Phía Bắc có Tào-Tháo, phía Tây có Lưu-Bị (muốn phục-hồi nhà Hán), phía Nam là Đông-Ngô của Tôn-Quyền(tự Trọng-Mưu). Ba nước này đánh nhau liên-miên khi thắng khi bại. Dân-tình rất điêu-đứng, khổ-sở. Tư-Mã-Ý(190-250) là quân-sư cho giòng-họ Tào. Ông đã giúp rất nhiều cho Tào-Phi (187-226), kể-cả mạng sống, có khi phải dùng mưu-trí đương-đầu với Tào-Tháo (cha ruột của Tào-Phi).

15Dhvhung --- tmy2
Tịnh-Xu (khoảng16-18 tuổi Đóng phim)

Tư-Mã-Ý là nhà quân-sự và mưu-sĩ lừng-danh, tuy-nhiên theo Gia-Cát-Lượng (tự Khổng-Minh), ông chỉ giỏi về thủ hơn công. Tư-Mã-Ý là người cẩn-trọng, biết đắn-đo, suy-nghĩ chín-chắn trước khi làm.

Lẽ-dĩ-nhiên, Tào-Phi cũng xem ông như cha, kính-trọng, phục tài và quý-mến ông hết lòng. Khi mới lên ngôi, sau chuyện “giặc ngoài, thù trong”, ông định tặng Tịnh-Xu cho Tư-Mã-Ý, Tào-Phi nói: “Ta quý nghĩa-phụ (hàm-ý Tư-Mã-Ý) còn hơn là phụ-thân (hàm-ý Tào-Tháo).”

Để đáp lại ơn-sâu của ông, Tào-Phi dâng ông người thiếp quý-mến nhất của mình, Tịnh-Xu (còn gọi là Tịnh-Châu), để có người “vui-vẻ, hầu-hạ” sớm tối. Tịnh-Xu là một cô bé thất-lạc cả cha lẫn mẹ khi còn nhỏ, xinh-đẹp và đờn, ca, múa, hát rất giỏi, nhưng thực ra, là để theo-dõi các hành-đông và lời nói của Tư-Mã-Ý, rồi báo-cáo cho Tào-Phi. Tư-Mã-Ý đã có hai con trai lớn với người vợ trước là Tư-Mã-Sư và Tư-Mã-Chiêu. Cả hai người này bằng tuổi Tinh-Xu hay lớn hơn một chút.

Tư-Mã-Ý biết rõ âm-mưu của Tào-Phi, nên cư-xử rất khôn-khéo. một mặt không làm mất lòng Tào-Phi, một mặt, không làm cho Tịnh-Xu nghi-ngờ, giúp được con trai ông là Tư-Mã-Sư (tự Tử-Nguyên) sau này lên làm vua nước Trung-Hoa. Từ đó, Tịnh-Xu vừa lo săn-sóc cửa-nhà, vườn-tược, vừa lo săn-sóc “lão-gia” Tư-Mã-Ý.

Ngay trước khi mất, Tào-Tháo nói với Tào-Phi: “Tư- Mã-Ý rất giỏi, con không phải là địch-thủ của Gia-Cát-Lượng đâu, nhưng phải luôn đề-phòng, theo-dõi hắn.” Tào-Phi nhớ lời căn-dặn này. Một lần Tư-Mã-Ý có ý-định xuất-quân, vì muốn giữ Tư-Mã-Ý ở lại, Tào-Phi nói: “Ông lớn tuổi rồi, lại sức-khoẻ kém hơn trước. Vả lại, ta không muốn ông ra sa-trường. Hãy ở lai đây, giúp ta vận-hành triều-đình.”

Không bằng cách nào “cầm chân” Tư-Mã-Ý được, Tào-Phi nghĩ chỉ còn cách tặng ông một cô vợ đẹp, trẻ-tuổi, hiền-lành, và như vậy, Tư-Mã-Ý sẽ bị “trói chân”, tối ngày trong phủ, không ra sa-trường được.

Năm đó, Tịnh-Xu vào khoảng 18 tuổi, Tư-Mã-Ý đã là một “ông già” khoảng 50 tuổi, cha của hai đứa con trai đã lớn. Lúc đầu, Tịnh-Xu gọi ông là “lão gia” (ông lão), tư xưng “thiếp”, còn Tư-Mã-Ý gọi Tịnh-Xu là “nàng” (cô, em). Tịnh-Xu chỉ đáng làm vợ của Tư-Mã-Chiêu, con ông.

Biết “thâm-ý” của Tào-Phi, Tư-Mã-Ý không nói gì, nhưng trong lòng không yên. Tư-Mã-Ý xem Tịnh-Xu như con. Một lần, ông tự gọị Tịnh-Xu là Tịnh-Châu, nói: “Lần sau nếu thấy Chiêu (Tư-Mã-Chiêu), con cứ ngồi tại chỗ”.Thời-gian sau, “lửa gần rơm”, Tư-Mã-Ý đem lòng yêu Tịnh-Xu và gọi là “phu-nhân” (mình, vợ của bậc quyền-cao, chức-trọng thời xưa, thí-dụ Cam Phu-Nhân, My Phu- Nhân: vợ Lưu-Bị). Tịnh-Xu cảm-động, xưng là “thiếp”(tiếng phụ-nữ xưng với nam-giới ngày xưa, thiếp còn có nghĩa là vợ chính=chính-thất). Hai người tổ-chức đám-cưới với nhau.

Thời-gian sau, Tào-Phi chết, Tư Mã Ý buồn-bã, thông-báo cho Tịnh-Xu biết, và cũng để Tịnh-Xu “đề-phòng” mình. Tư-Mã-Ý thử Tịnh-Xu: “Hôm nay ta buồn, vì tin chủ chết, người này cũng là chủ cũ của nàng (hàm-ý Tào-Phi).” Tịnh-Xu biết là Tào-Phi, thương-xót vô-cùng, buông rơi chén canh đang cầm trên tay. Tư-Mã-Ý biết tất cả, nhưng lờ đi.

Khi Tư-Mã- Ý được phái ra Ung-Luông (một vùng đất rất lạnh ở trung-nguyên Trung-Hoa thời bấy giờ) trừ giặc, Tịnh-Xu may cho ông một chiếc áo ấm. Thư viết có đoạn: “Mùa này ở Ung-Luông lạnh lắm, phải luôn mặc áo ấm vào.” Tư-Mã-Ý nói với Tư-Mã-Chiêu: “Mặc áo này ấm lắm đây…”

Tịnh-Xu báo-tin mình sắp có tin vui cho Tư-Mã-Ý nghe, ông bế-xốc Tịnh-Xu trong tay, nói: “Không ngờ Tư-Mã-Ý ta tuổi gần đất xa trời rồi mà còn có con.”

Tư-Mã-Ý và Tịnh-Xu yêu nhau. Tư-Mã-Ý muốn giữ Tịnh-Xu cho riêng mình, nhưng còn “kẻ theo-dõi mình”, nên mấy tháng sau, nhân-dịp Tịnh-Xu “ở cữ”, Tư-Mã-Ý nói với bà-đỡ tiêm vào trong máu chất chống đông. Tinh-Xu chết trong tức-tửi, biết là Tư-Mã-Ý giết mình nhưng đã trễ.

Khi về già, Tư-Mã-Ý ân-hận đã giết chết Tịnh-Xu, ông thường mang hoa và thắp nhang lên mộ nàng khấn-nguyện. Viên Công-Công (cách ­người nhỏ tuổi gọi người lớn tuổi) trong Triều hỏi: “Ta tưởng ông chỉ cần đến công-danh sự-nghiệp thôi chứ. Ai ngờ già như ông mà còn biết yêu.”

Nghe nói vậy, Tư-Mã-Ý hỏi lại như để xác-nhận lời nói đó đúng là thật.Thật vậy, Tư-Mã-Ý chỉ cần có được công-danh sự-nghiệp. Công-danh sư-nghiệp ở trên đời mới là điều ông theo-đuổi, để tâm, và lao-lực để tìm-kiếm nó, nhưng tình-yêu lại biến ông thành một đứa trẻ ngây-thơ, khờ-khạo và quên hết mọi chém-giết, hận-thù.

 

 Hà-Việt-Hùng

 

Tham-khảo:

-Wikipedia.

-Tam-Quốc-Chí Diễn-Nghĩa, 8 tập, 1969, Tử-Vi-Lang dịch, Ngôn-Luận xuất-bản.

Thống-Kê Vào Làng

Viet Nam 48.9% Viet Nam
United States of America 22.4% United States of America
Italy 10.0% Italy
Germany 7.8% Germany
China 2.5% China
Canada 2.5% Canada
Australia 1.3% Australia
France 1.0% France

Total:

78

Countries